Mạch truyện trong "Cậu nhóc gặt gió" vận động đi từ bóng tối hướng ra ánh sáng, từ những khốn khó, gian lao tới trái ngọt của thành công. Ai mà ngờ rằng, một cậu bé nghèo lại có thể chế tạo nên một chiếc cối xay gió, sừng sững đón điện, đứng vững trên mảnh đất làng mình; ai mà tin nổi, một đứa bé nghèo phải mót từng hạt ngô sống lay lắt qua ngày, sau này có thể trở thành một diễn giả nổi tiếng, là chủ nhân của không biết bao những bài phát biểu, truyền cảm hứng thành công cho hàng triệu người trẻ trên khắp thế giới.
Câu chuyện của cậu sao thật giống với câu chuyện của Chảo Thị Yến – cô gái người Dao giành được học bổng tỷ đồng của Đức. Cả hai đều có xuất phát điểm không vững vàng, song lại chưa bao giờ từ bỏ, không chấp nhận thất bại. Họ đều đã “ngược chiều” thành công – “ngược” những khó khăn, “ngược” những điều tiếng, và “ngược” cả những bước chùng đang cản trở lấy bước đi họ trên đường đời.
Gấp lại cuốn sách này trong một buổi tối muộn đang bù đầu cùng đống báo cáo cuối năm, tự dưng mình chợt nghĩ, có lẽ, chiếc cối xay gió mà William chế tạo không chỉ đưa điện về với làng xóm cậu, trên cả, nó còn kéo về cả ước mơ, hi vọng và nâng bước đưa cậu hướng về một ngày mai tươi sáng. Và có chăng, trong cuộc sống này, đôi khi ta cũng cần một chút khó khăn, một chút ngược hướng, để ta có thể nhận ra rằng, động lực từ ước mơ mãnh liệt đến nhường nào và sức mạnh của ý chí cũng có thể to lớn tới ra sao.