Tiếng bom đã dứt, tiếng đạn đã ngưng, tác giả lại kể cho ta thêm nhiều câu chuyện về đất nước những năm bao cấp, về những chiếc phiếu tem quyền lực, về những lần xếp hàng dài dằng dặc trước những cửa hàng mậu dịch, những bát cơm độn mỳ khô khốc, lác đác vài miếng rau dưa muối mặn gọi là… Chỉ đôi ba dòng bút, nhưng Trung Sỹ đã khái lược được nhịp chảy của cả dòng sông đời, khắc họa trọn vẹn chân dung cả một con người trưởng thành trong chiến trận. Dường như những biến cố lịch sử cũng gây nên những tác động không nhỏ đến con người tác giả, bồi đắp nên những nét tính cách đẹp đẽ trong ông, đồng thời gieo vào tâm trí người thiếu niên thủ đô năm nào vô vàn những trăn trở, suy tư về cuộc đời, con người trong bao tháng ngày đất nước đầy biến động.
Dưới góc nhìn của cậu bé Hà Nội ấy, mảnh đất thủ đô không đơn thuần chỉ là những gốc bàng khẳng khiu giữa gió đông xám ngắt, là những lòng hồ mát lạnh những đêm hè ả oi, là những gốc đào hồng thắm mỗi độ Tết về, là tiếng tàu điện leng keng, là những mái trường, những vần thơ, những nhà giáo tận tâm với nghề; Hà Nội trong tâm tưởng tác giả còn là những bữa đói ăn, những đợt tất tả chạy đôn chạy đáo vì nghe tin cửa hàng có cá ngon, tôm ngọt, là những nết xấu được mồn một phơi trần giữa cảnh nghèo túng, là những giá trị thuần phác, nền nã, tốt đẹp làm nên nét hào hoa, phong nhã của con người thủ đô ngày càng bị suy đồi. Tác giả không chỉ khắc họa Hà Nội với tất cả những gì đẹp nhất, đặc trưng nhất, mà còn cẩn thận gieo vào đó những tình cảm chân thành, những suy ngẫm đáng lưu tâm về Hà Nội, khiến cho những kẻ chưa bao giờ đặt chân tới Hà Nội cũng dần yêu mảnh đất này xiết bao.