Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng từng có cho mình một quãng thời gian tuổi thơ, luôn in dấu trong tâm trí, với những trò chơi ngây ngô, những câu chuyện con nít thú vị, và một thứ hương vị không bao giờ có thể phai nhạt, dù có trải qua bao năm tháng, hương vị của những bữa cơm.
Bếp ấm của mẹ là lời tự sự ngọt ngào mà đằm thắm, mang theo chút hương vị ấm áp, của những bữa cơm gia đình, về tuổi thơ của tác giả Đỗ Phương Thảo, đưa độc giả theo chân bà ngược dòng thời gian trở về lúc bà còn là một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, được bác gái ruột nhận nuôi, đến khi bà trở thành một cô thiếu nữ học nội trú ở trường Nữ học Hưng Yên, rồi tới lúc bà trở thành một thiếu phụ với một mái ấm riêng, với những thăng trầm trong cuộc sống của mình.
Cách câu chuyện được kể cứ nhẹ nhàng, từ từ, yên bình vô cùng, đôi lúc lại giống như một cuốn sổ ghi chép cách nấu những món ăn đã không còn xa lạ với mấy người: nào bún thang, nào món cuốn, nào ốc hấp, lươn om,... Cách bác gái chỉ dẫn tận tình mà chi tiết, không chỉ đơn giản là dạy nấu sao cho ngon, bày sao cho khéo, mà tận sâu trong đó là sự quý trọng nguyện liệu, quý trọng công sức con người vất vả làm ra hạt gạo, nhánh rau.
Khép cuốn sách lại, trong lòng là một mảnh bồi hồi, bâng khuâng. Như là tác giả vừa nắm tay đưa ta đi một chuyến đi thật dài. Đi để thưởng thức hương vị mâm cơm của tuổi thơ, mâm cơm của người Việt. Đi để nhìn lại một thời lịch sử đằng đẵng khó quên... Để rồi khi kết thúc chuyến đi ấy, ta vẫn chưa muốn kết thúc cuộc hành trình. Nhìn về quá khứ để biết trân trọng hiện tại, để biết hướng đến tương lai, để biết rằng ẩm thực truyền thống của Dân tộc ta đẹp tới nhường nào, để góp một phần chung tay gìn giữ.
TVT